Sân khấu Nghệ Thuật Thiên Đăng trân trọng giới thiệu đến quý khán giả vở thoại kịch đầu tiên của sân khấu, do NSƯT Thành Lộc làm đạo diễn.
Giáng Hương nguyên tác là vở tuồng “Sân Khấu Về Khuya” được biên bởi cố soạn giả Năm Châu (NSND Nguyễn Thành Châu), từng được dựng thành nhiều phiên bản khác nhau trong suốt 60 năm qua, đã được NSƯT Thành Lộc chăm chút phiên bản thoại kịch với những thay đổi trẻ trung, hiện đại và nâng chất để tác phẩm không mất đi vẻ đẹp truyền thống, mà mang tư duy mới về góc nhìn của đời nghệ sĩ dưới con mắt thời đại.
Thiên Đăng chọn kịch bản này, dựng lại với tên gọi “Giáng Hương” như sự tôn vinh và tri ân dành tặng những tiền nhân trong lĩnh vực nghệ thuật. Những người mà tinh thần của họ, tôn chỉ nghệ thuật của họ chính là ngọn đèn trời soi sáng cho những lớp hậu bối ngày nay
Sự kiện có xuất VAT. Khách hàng lưu ý gửi thông tin cần thiết trong vòng 24h kể từ khi mua vé để được hỗ trợ. Sau thời gian trên, BTC xin phép được từ chối xuất hoá đơn.
Quỳnh Phương –
Trước hết con (em) xin chân thành cám ơn tất cả cô bác anh chị đã phục dựng lại một tác phẩm nghệ thuật rất ý nghĩa về 2 trường phái nghệ thuật: “Nghệ Thuật Vị Nhân Sinh” và “Nghệ Thuật Vị Nghệ Thuật” của Ông Năm Châu ạ. Tiếp đến, cảm nhận của con (em) khi lần đầu được coi vở chính kịch nói về quan điểm làm Nghệ Thuật: Cũng là câu chuyện xoay quanh những vấn đề chính yếu khi làm nghề và những mối quan hệ giữa những người đồng nghiệp, giữa nghệ sỹ và khán giả, giữa các thành viên trong gia đình; có thể nói là đơn giản vô cùng ngay đến bày trí sân khấu cũng rất tối giản luôn ạ. Song lại rất tinh tế và sâu sắc, cá nhân con nghĩ nó phù hợp với bối cảnh của từng giai đoạn trong lớp diễn, không thừa không thiếu. Hm… cái này ý kiến chủ quan của con khi xem kịch thôi ạ, nếu cô chú anh chị thấy ý này cũng tạm được thì có thể cân nhắc diễn thử cho nhau xem trước đã rồi thử diễn 1 suất cho khán giả coi. Nếu hong thì thôi ạ. Dạ ý của con là, ở lớp diễn cuối cùng khi mà Lĩnh Nam đồng ý cho Giáng Hương ra diễn lớp độc thoại của Huyền Trân ấy ạ, mình có thể cho Huyền Trân độc thoại trong cái không gian tắt đèn hết chỉ còn mỗi ánh sáng hắt từ phía sau lên thì nhìn cái bóng đổ về trước kèm theo động tác của Huyền Trân trong lúc độc thoại nữa thì cá nhân con nghĩ nó sẽ tạo cảm giác rằng Huyền Trân đang kiểu suy tư nhiều điều khi đi đến quyết định đi đám cưới với Chế Mân, rồi từ từ cái đèn hắt lên phía trước để cái bóng nó ở trên cái phông trắng phía sau thì lúc này ánh đèn chiếu lên Huyền Trân mờ dần thì ngay lúc ánh đèn mờ dần thì tầm nhìn khán đài lên cũng mờ dần theo thì lợi dụng ngay cái khoảnh khắc tối mờ mờ và chỉ còn thấy bóng lưng và chỉ thấy cái má của Huyền Trân thì Giáng Hương bị lên cơn đau tim dữ dội nữa vì mới dùng toàn bộ sức lực để mà diễn cái lớp độc thoại đó kiểu cũng chịu hết được rồi khuỵu gối xuống cái tư thế xoay đầu gối trong tập thể dục ấy ạ thì Giáng Hương khẽ liếc nhìn nhẹ xuống khán giả rồi lại liếc nhìn nhanh vào cánh gà thấy Lĩnh Nam đang khóc quá trời nhưng vẫn nở nụ cười tươi mà động viên trong cái giọng tiếp thêm động lực tạo cái niềm tin chắc chắn và có cái nấc nhẹ vì Lĩnh Nam đau lòng khi thấy vợ mình lên cơn đau tim dữ dội vì đã dùng lực quá nhiều “ráng lên! Mình diễn được mà” ạ. Thì ngay lúc này cái đèn chiếu vào diễn viên tắt đi, chỉ còn cái ánh đèn hắt cái bóng đang đứng cái tướng của Huyền Trân đứng thẳng người mặt hướng về trước thôi, rồi sau đó vũ đoàn đi ra diễn, nhạc lên, thì ánh sáng sân khấu sáng lại toàn bộ thì cô Lê Khánh đi vô cánh gà rồi. Cá nhân con nghĩ khi diễn cái lớp này nè thì khán giả dưới coi sẽ cảm nhận được là Giáng Hương tâm huyết, tận tụy với cái nghiệp diễn và trong cái tận tụy đó là bao gồm luôn cái mang ơn khán giả mà mặc cho cái cơn đau tim nó lên đỉnh rồi, đau mà mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn diễn ra được nhân vật Huyền Trân, ý là khi khán giả dưới coi thì mặc định đó là Huyền Trân chứ không phải là Giáng Hương. Con ra ý tưởng vậy vì hồi nhỏ con ngồi coi tuồng cải lương với Ngoại có phân cảnh cô kia vô vai tướng độc thoại rồi đi bộ rất là uy dũng song vẫn rất cuốn khán giả xem cho đến cuối cùng khi mà cô đó ngã xuống do lên cơn đau vì bệnh thì lúc này có 1 anh đóng lính bên phe cổ vội chạy lại đỡ thì cổ thoại câu “Chiến tiếp đi! Mặc ta, nơi chiến trường đẫm máu sanh tử là lẽ thường tình, Tướng cũng lúc tử trận cũng là chuyện thường tình! Hãy chiến đấu tiếp đi! Y lệnh!” thì cô đó nhắm mắt thì khán giả dưới đó tưởng là lớp diễn thôi chứ hoàn toàn không biết rằng cô đó chết thiệt trên sân khấu. Hôm 7/1 vừa qua con đi coi thì tới lớp mà Giáng Hương nhất nhất phải đi ra diễn cho bằng được cái độc thoại ấy ạ, thì con chợt nhớ đến cô diễn viên tuồng hát bội mà ngày nhỏ con coi với Ngoại nên con (em) mới thử nói với cô bác anh chị ạ. Con (em) nghĩ rằng giờ mà chế thêm cái này sẽ khó thực hiện vì đã qua cái phúc khảo rồi, thêm nữa là cô bác anh chị cũng bận rộn. Dạ mà, cô chú anh chị đọc bình luận này của con (em) cũng đã vui lắm rồi ạ. Thương chúc cô bác anh chị một ngày ý vị ạ!
Nguyễn Minh Nhật –
Kịch của bác Thành Lộc rất hay, ý nghĩa và sâu sắc chứ không như những vở diễn của những sân khấu khác!